[Thử Miêu] Giang Đầu Triều Dĩ Bình – Thượng

GIANG ĐẦU TRIỀU DĨ BÌNH.

Tác giả: Thất Tử Quân

Edit: Trạch Diễm, chưa được sự cho phép của tác giả.

Note: Đoản văn này có một điều đặc biệt, các câu thoại không có dấu ngăn cách. Thiết nghĩ, chủ ý của tác giả là muốn một không khí bình lặng, trầm lắng làm nền cho tình yêu âm thầm của một người.

 

 

 

 Thượng.

 

Khai Phong phủ đã lâu không náo nhiệt như vậy.

Đã rất lâu rồi, kể từ lúc … Cẩm Mao Thử thành thân.

Khai Phong phủ thường ngày vẫn là bận rộn. Bao Chửng công chính liêm minh vì dân vì nước. Có thanh thiên Đại Tống trấn tọa, khuất minh oan giả không dứt. Nói đông như trẩy hội để miêu tả vẫn là chưa đủ. Chốn quan trường âm hiểm cùng giang hồ tranh đấu, án kiện chưa xử cùng những âm mưu làm cho mọi người ở Khai Phong phủ ngày ngày chỉ biết nghĩ tới công việc, không có lấy một thoáng nghỉ ngơi. Mặc dù là ban đêm, thích khách hết toán này đến đám khác vô diện vô danh lẻn vào, khiến người cũng chẳng thể an thân.

Hoàn cảnh này, cũng không thể chỉ dùng từ sôi nổi để hình dung.

Trong mắt tứ đại hộ vệ, chính là náo nhiệt, là trận quyết đấu của lam bạch đao quang kiếm ảnh, là ầm ĩ suốt đêm trăng sao vắng bóng, tuy là cãi vã, lại mang theo bầu không khí thoải mái tự nhiên.

Cũng chỉ có Bạch Ngọc Đường, mới có thể mang đến cho Khai Phong phủ lặng lẽ một tia nhân khí.

Nhưng là, ngày lại tháng, Khai Phong phủ trở nên bận rộn, chẳng còn nhớ những ngày xưa cũ.

Mà thật ra, người kia, một ngày cũng chưa từng li khai.

Triển đại nhân, ngài cũng nên sớm thành thân, ngài xem, kia Bạch Ngũ gia không phải …

Triển mỗ thân là công sai triều đình, không rảnh bận tâm tình ý nhi nữ. Hảo ý, tại hạ tâm lĩnh.

Ai ! Ai ! Triển đại nhân !

…….

Như thế, ngày qua ngày.

Thật sự, tịch mịch vô biên, đều đã quên một màn náo nhiệt khi còn có bạch thử nào đó ở đây.

Cho nên, khi một trận tranh cái ầm ĩ diễn ra trên nóc Khai Phong phủ, dù mấy viên ngói lưu li bị dẫm nát, cũng vẫn là khiến người trong lòng thầm cười.

Triển đại ca bọn họ tôn kính, so với ngày thường không phải vui vẻ hơn sao …

…….

Đêm lạnh, nguyệt quang tựa thủy.

Lam ảnh đứng lặng, không gió, tay áo lại tung bay. Trời cao đất rộng, chớp mắt dường như có ý niệm về triền đấu. Đột nhiên, hai thân ảnh đều nhảy lên, tức thì va vào nhau, đồng thời hai luồng bạch quang chói mắt vụt hiện, kiếm xuất khỏi vỏ, binh khí réo rắt, thanh âm như long ngâm. Một trận đao quang kiếm ảnh, thấy rõ động tác, hai thân ảnh đã liền tách ra, mỗi người một góc mái.

“Hảo a Triển tiểu miêu, mấy tháng không gặp liền tiến bộ không ít !”

Bạch y nhân thu kiếm, quay đầu, cười đến vô cùng đắc ý. Bạch kiếm gác trên vai dưới ánh trăng lại lấp lánh chút hàn quang, cùng một thân áo trắng, càng thêm hợp người.

Đúng là Bạch Ngọc Đường.

Nam tử áo lam cũng chẳng buồn để tâm tới lời trêu chọc của Bạch Ngọc Đường, cầm kiếm ôm quyền, khóe môi hơi cong lên, khẽ nói: “Đa tạ”. Nhã nhặn tuấn dật, là Triển Chiêu của Khai Phong phủ.

So với Bạch Ngọc Đường dung tư tuấn mỹ phô bày, Triển Chiêu là nội liễm hàm súc, thân áo lam thực là phong hoa tuyệt đại, khiêm khiêm quân tử, tựa ngọc trong đá, ôn nhuận như hoa. Nụ cười của hắn, có thể khiến lòng người trở nên yếu đuối.

Hai người quen biết nhiều năm, cùng nhau phong phong vũ vũ, quan hệ cùng cảm tình ăn ý vi diệu. Nói huynh đệ, bằng hữu không bằng nói là tri kỷ.

Giang hồ xưa nay đồn đại miêu thử bất hòa, nhưng nếu một người thân vùi nguy nan, kẻ kia liền hết lòng hết sức bất chấp gian nguy.

Nhưng cũng là mọi người không hiểu hết nỗi lòng.

Có Bạch Ngọc Đường, nơi này liền trở nên ồn ào náo nhiệt. Nói Bạch Ngọc Đường thường ngày “ngạo tiếu giang hồ” hay “phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân” cũng chẳng phải khoe khoang, Bạch Ngọc Đường thật sự có bản lĩnh khiến người xung quanh mê mẩn. Người ta nói Cẩm Mao Thử của Hãm Không đảo làm người trượng nghĩa tiêu sái, đối bạn thân cận cởi mở, giúp bằng hữu không tiếc mạng sống. Đối địch lại âm ngoan độc lạt, không chút nương tay. Tính tình như vậy, tự cao tự đại cùng kiêu ngạo ương ngạnh lại khiến người không thể ghét, nói đến, cũng bởi có lẽ, hắn là một con người nghĩa hiệp chí khí.

Bạch Ngũ gia giao du bốn bề, Trường giang, nam bắc, lãnh hội phong thổ, tự nhiên đối với việc ăn mặc, đi lại cũng có chút để tâm. Cho nên khi gặp gỡ Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường chỉ có thể tức giận đến nghiến răng mà mắng “Xuẩn miêu không hiểu phong tình.”

Khi đó, Triển Chiêu liền thản nhiên buông một câu “Triển mỗ không giống Bạch huynh như vậy nhàn hạ”, tức thì khiến hắn một câu cũng không nói nên lời.

Triển Chiêu, hắn có một mảnh thanh thiên cần bảo hộ.

Tinh thần cứng cỏi, khiêm tốn bền bỉ, Triển Chiêu trở thành “Nam hiệp”, không chỉ do trong tay ba thước thanh phong võ nghệ tuyệt kỹ, càng không quan tâm hơn thua, tính cách trầm ổn cương trực. Kia một thân cứng cỏi cho dù dấn thân vào quan môn, cũng chẳng thay đổi, từ “Triển Nam hiệp” đến “Triển hộ vệ”, hắn vẫn là như trước ôn nhuận, phi thường ẩn nhẫn, cũng là càng kiên định.

Cho dù chỉ dựa vào mình hắn không thể bảo vệ bách tính trăm họ, Triển Chiêu vẫn là tận lực ngày đêm không nghỉ. Đảm nhiệm chức vụ ở Khai Phong phủ nhiều năm, bôn ba trằn trọc tra án, ngăn chặn ám toán, trải bao phong ba.

Quả thật, ngay khi bị thương cũng không chờ dưỡng hảo liền cầm Cự Khuyết thủ vệ nhất phương. Như Bạch Ngọc Đường tiêu tiêu tự tại, những việc ngắm hoa thưởng nguyệt, càng là vô cùng khó.

Chẳng trách Bạch Ngọc Đường nói hắn trời sinh mệnh khổ, có phúc không được hưởng.

Cũng bởi vậy, con bạch thử kiêu ngạo cùng ương ngạnh liền dùng tư thái bá đạo của mình đoạt nốt chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của Triển Chiêu: liều chết quấn lấy hắn luận võ kiếm, khi lại kiên quyết kéo hắn đi uống rượu thưởng trăng. Điều khiến Triển Chiêu dở khóc dở cười, chính là con chuột bạch kia lại đưa hắn tới chốn trăng hoa, chỉ vì muốn nghe tiếng cầm cơ xướng khúc. Ca cơ diện mạo mĩ lệ, đánh đàn tuyệt hay, lời ca thanh lệ. Vốn biết những chuyện thế này, khiến Triển Chiêu hắn cả người không được tự nhiên. Bạch Ngũ gia lại được thể chế giễu, ra vào chốn này là chuyện thường tình. Tự nhiên thấy có chút dương dương tự đắc, Triển Chiêu đáng thương, nghiêm túc im lặng, cuối cùng lại bị người cười nhạo.

Bạch Ngọc Đường giễu miêu thành thói, mặc dù hồ nháo nhưng rất đúng mực, Triển Chiêu có tức giận cũng không cùng hắn thật sự so đo, phần lớn là do chẳng còn cách nào khác. Hơn nữa đối phương có ý tốt, Triển Chiêu ngoài miệng không nói ra, lại thầm hiểu trong lòng.

Cẩm Mao Thử tiêu sái quang minh, nói chuyện thẳng thắn, kỳ thực vẫn là có lúc không được tự nhiên đi.

Hàn đến lại tiêu vãn, thu đi xuân tới, Bạch Ngọc Đường thay đổi cách thức hưởng thụ thế gian. Bất luận mỹ thực hay hảo tửu, hắn cũng biết rất nhiều. Nữ nhi hồng trân quý vài năm tới cả chục năm, rượu cống, rượu ngự cung đình đại nội, rượu mai tử từ quả mơ xanh mới hái, mai hoa tửu từ hồng mai chớm đông tinh chế thành, thậm chí một ly rượu giá ngàn vàng cũng khiến hắn nhọc công tìm đến. Mỗi khi đêm tới, lại ôm mấy bình hảo tửu lên nóc Khai Phong phủ, gọi Triển Chiêu cùng bồi.

Đương nhiên, luôn là chưa uống hết nửa số rượu hai người liền nảy sinh mâu thuẫn, không hài lòng, đấu võ mồm được đôi ba câu liền rút kiếm đánh loạn. Giữa trận đao quang kiếm ánh, Công Tôn tiên sinh tính toán xem hôm nay bị đạp hư mấy miếng ngói, dược thảo trong hậu viện bị phá mấy cây.

Cao thủ tỉ thí đương nhiên đặc sắc, bất quá cho dù thương thế tuy nhỏ, nhưng tổn hại không nhỏ chút nào …

Đấu qua đấu lại một hồi vòng vo, lại tiếp tục uống rượu còn dở. Thỉnh thoảng, vài tiếng tranh luận lại rất nhanh trở nên yên tĩnh. Cứ như thế, an ổn cho tới bình minh.

Những điều này đều đã nhìn quen mắt, vậy nên việc hai người động tay động chân, bốn vị hộ vệ đều cho rằng, hết thảy vẫn giống như trước đây.

Nhưng mà bất đồng chính là, lần này đến Khai Phong phủ, không chỉ có mình Bạch Ngọc Đường.

Nhìn hai thân ảnh anh tuấn nhất bạch nhất lam đứng trên nóc nhà, Triệu Hổ nói gì đó, âm lượng không cao, vừa vặn để mấy người xung quanh nghe được.

Trương Long chạy về phòng, còn lại ba người im lặng thật lâu. Vài tiếng thở dài.

Đều tự tản đi.

Có những việc không cần nói, cứ như vậy chôn giấu dưới đất tới hết đời.

… Bạch thiếu hiệp của Hãm Không đảo mang theo gia quyến tới thăm thú.

Thông báo của nha dịch khiến họ lắp bắp kinh hãi, này Bạch thử từ khi nào lại thông hiểu cấp bậc lễ nghĩa, không trèo tường lại đi cửa chính ? Tiện đường suy nghĩ, mang theo gia quyến tới chơi, hắc, cảm tình này thành người trong nhà là không có khả năng !

Nghĩ trong lòng, lại thấy Bạch phu nhân đều là giật mình, rồi lại im lặng. Cùng rõ ràng nghe được, tiếng thở dài rất khẽ của Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh.

Kiến quá Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh.

Bạch phu nhân không cần đa lễ.

Đa tạ đại nhân.

Không kiêu ngạo cùng siểm nịnh, không nhanh không chậm, thấu tình đạt lí, tự nhiên thanh nhã. Nhân tựa liễu lại không có cảm giác yếu đuổi, Bạch Ngọc Đường thật sao tinh mắt có thể tìm được người vợ hiền lành lương thiện như thế. Chính là …

Thoáng trao đổi ánh mắt, Vương Triều bên cạnh tiến lên hỏi, Bạch thiếu hiệp là tìm ai ?

Miêu nhi đâu rồi ? Bạch Ngọc Đường nhíu mày, ra vẻ hơi bất mãn.

Triển đại ca hôm nay đang thi hành công vụ.

Nghe vậy liền không nói gì nữa, đỡ Bạch phu nhân theo Công Tôn tiên sinh tới khách phòng nơi hậu viện.

Tới tận chạng vạng, khi Triển Chiêu hồi phủ, họ mới biết được, Bạch Ngọc Đường lần này đến là chào từ biệt.

…….

Lá rụng hoa bay, truy mây đuổi gió.

Triển Chiêu rút kiếm ứng đối Họa Ảnh, chưa quá mấy chiêu, lại nghe phía sau có nữ tử nói: Triển đại ca chưa dùng bữa, cả ngày mệt mỏi. Ngọc Đường, ngươi quả nhiên thật là lòng dạ hẹp hòi.

Thanh âm ẩn hàm ý cười.

Bạch Ngọc Đường ngừng lại một chút, tức tối thu kiếm, xoay thẳng người trở về phòng. Triển Chiêu biết hắn buồn bực chuyện hôn sự chưa tới, cũng nên tùy ý hắn vậy. Xoay người lại gặp nữ tử đứng trên mái nhà khẽ cười, tâm niệm chợt động, ôm quyền nói, Bạch phu nhân.

Đại hôn của Bạch Ngọc Đường là chuyện lớn oanh động giang hồ, phong lưu lãng tử cũng trần ai lạc định. Tất cả mọi người đều tò mò đến tột cùng là nữ tử nào có năng lực như vậy. Mà hôn yến, đương nhiên cũng là náo nhiệt vô cùng.

Hãm Không đảo mở tiệc chiêu đãi giang hồ hào kiệt, Triển Chiêu là bằng hữu nhiều năm của Bạch Ngọc Đường cũng là một trong số đó. Mà ngày đó, tân lang tiếp đón khách khứa người trước người sau tấp nập, lại thủy chung không thấy bóng dáng Triển Chiêu.

Thay vào đó, hạ lễ từ Khai Phong phủ, một phong thư.

Trong thư đại khái nói Triển Chiêu mấy ngày trước đuổi bắt mã tặc không may bị thương, nay ốm đau chẳng thể tự mình đến chúc mừng. Lạc khoản, là Công Tôn Sách.

Việc quan trọng như vậy lại để Công Tôn tiên sinh viết thay, nói vậy thương thế thực nghiêm trọng, chẳng trách không tới được. Nghĩ như vậy, tay nắm chặt tín thư, tròng lòng một cỗ hỏa nhiệt mãnh khởi, lại càng thêm hừng hực: Hảo cho ngươi Triển Chiêu, bắt vài tên tiểu tặc mà lại khiến bản thân bị thương, thực nghĩ mình là quái miêu chín mệnh sao ?!

Thực tại không hiểu, cảm giác oán hận này hoàn toàn bất bình thường.

Sau hỉ sự, mấy tháng cũng chưa trở lại Khai Phong phủ, vì thế hai người cũng không gặp mặt.

Mấy tháng không gặp, trở lại Khai Phong phủ, cùng là vì biệt ly.

Trong chuyện lại có chút sự tình, mang theo hiền thê du ngoạn Trường giang, nam bắc, đó chính là tính cách vốn có của Bạch Ngọc Đường. Trời sinh hắn thích hợp tự do rong chơi thiên địa. Cũng có thể thấy được Bạch Ngọc Đường đối với thê tử mình vô vùng chiều chuộng, vợ chồng tình thâm.

Nếu như trước đây nói Bạch Ngọc Đường luôn mang tâm tính của một thiếu niên, vậy thì bây giờ, hắn đã trở thành một nam nhân chân chính.

Hôm sau, bái biệt Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh cùng Vương, Mã, Trương, Triệu bốn người. Triển Chiêu một mình đưa tiễn.

Một đường không nói gì.

Tiễn ngàn dặm cũng đến lúc cáo từ, Bạch huynh, bái biệt từ đây.

Bánh xe lăn lộc cộc trên nền đất, khẽ vén sa liêm, mạt hồng bên ngoài ngày càng xa dần, trong ánh bình minh cùng bụi đất, khuôn mặt mơ hồ như thế nào cũng không rõ biểu tình.

Ẩn ẩn trong đó là phiền muộn, lấp đầy không gian.

Này từ biệt, khi nào có thể trùng phùng ?

Tay bị người khẽ cầm, quay đầu, hướng về khuôn mặt trong sáng, ôn nhuận mỉm cười, một chút xúc cảm thời khắc biệt ly bị yêu thương tràn ngập.

Nhưng mà, có một thứ cảm tình đã bén rễ, ở nơi nào đó lặng lẽ sinh sôi.

Lan tràn như trăm ngàn gốc rễ.

Khai Phong phủ lại khôi phục an tĩnh.

Vương, Mã, Trương, Triệu bốn người lần đầu tiên cảm thấy được, Khai Phong phủ thiếu đi Bạch Ngọc Đường có chút âm lãnh.

Ngày ngày bình thản như nước lướt qua, tại đêm nào đó, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nói những thứ họ không thể nào biết được. Bọn họ chỉ thấy, đêm sau đó, trong phòng Triển Chiêu luôn leo lét ánh nến u tịch.

Tuần phố thị sát, tận trung với công vụ, lo lắng cho dân, Triển Chiêu vẫn là thủ vệ thương yêu bá tánh, là Triển hộ vệ đạm bạc cùng kiên định, khó khăn không quản.

Dường như, cái gì cũng chưa từng thay đổi

… Đích xác, cái gì cũng chưa xảy ra.

Nhưng là, có thể đổi thay.

Giang Đầu Triều Dĩ Bình – Thượng – Hoàn.

 

 

 

 


14 responses to “[Thử Miêu] Giang Đầu Triều Dĩ Bình – Thượng

Gửi phản hồi cho Diệm nhi Hủy trả lời

Nhà ươm

Đôi chuyện tình trai

Đao Minh Tán Hoa

Tất cả vì đam mê

Tranquility Station

The pain lets you know you're still alive

Gogego-五夏五-nắng hạ mang cậu tới, gió đông mang cậu đi

Động khỉ ngày đêm cháy quần ở hạ hầu sơn

An Phong

Ưu lai tư quân bất cảm vong

Một biển nước ốc

NHÀ TÔI CÓ CẢ HOANG VÀ NHẤT MỤC LIÊN HAHAHAHA

- Touken Ranbu Hanamaru -

"Chào mừng đến với đại bản doanh của muôn hoa."

露普のファン

And if you're ever less than certain / I will be your Iron Curtain / I will be your Berlin Wall / And I will never fall