[Thử Miêu] Mạch Mạch Hoa Vô Ngữ

MẠCH MẠCH HOA VÔ NGỮ.

 Tác giả: Ôn Nhu Tiểu Tuyết.

 Edit: Trạch Diễm (Chưa được sự cho phép của tác giả.) 

 

 Tiết tử.

Sương thiên hiểu giác.

Vãn tình phong hiết,

Nhất dạ xuân uy chiết.

Mạch mạch hoa sơ thiên đạm,

Vân lai khứ,

Sổ chi tuyết.

Thắng tuyệt,

Sầu diệc tuyệt.

Thử tình thùy cộng thuyết.

Duy hữu lưỡng hành đê nhạn,

Tri nhân ỷ, họa lâu nguyệt. (1)

 

Mù sương dần tan.

Trời quang gió lặng,

Một đêm hàn xuân rét mướt.

Mai hoa ẩn tình nhưng chẳng nói,

Vân lai khứ,

Nhành mai tựa tuyết.

Tuyệt cảnh,

Cũng tuyệt sầu.

Đôi câu ai cùng nói,

Duy chỉ hồng nhạn,

Biết người ỷ lâu tưởng cố nhân.

Không biết từ khi nào, vì sao, lòng luôn cảm thấy chua xót, lệ trong mắt không muốn rơi, chớp mắt, vẫn là khó khăn, ẩn ẩn đau thương.

Niềm đau này, lâu dần trở nên rõ ràng, cứ như vậy lắng đọng dưới đáy tâm hồn. Trong cơn gió tịch mịch, càng truyền đi xa.

Bầu trời sau cơn mưa xanh trong trẻo, ánh mặt trời tươi mát lại có chút ẩm ướt, phiến lá ủ rũ, nước theo kẽ lá nhỏ giọt xuống mặt đất, dẫn theo màu xanh biếc, mềm nhẹ như có như không rơi trên hồng tiên đặt ở bàn, mặt trên là hỉ tự ánh kim. Sắc thái tiên diễm làm mắt có cảm giác thương tổn. Trên chiếc bàn gỗ lặng im, trừ bỏ tấm thiệp hỉ, sẽ chẳng thấy gì khác. Trong phòng im ắng, cửa sổ để mở phát ra chút thanh âm của gió. Hai ngón tay đặt trên hồng tiên, dài mà hữu lực, chậm rãi mở ra, làn da có chút tái nhợt. Phía dưới hỉ tự màu vàng, có hai cái tên. Một trong số đó vô cùng quen thuộc, quen thuộc tới nỗi gọi lên lại có chút xa lạ.

Hắn yên lặng nhìn bộ dáng vui mừng của người nọ, sau đó, thật cẩn thận đem hỉ tiên thả lại trên bàn. Thời điểm xoay người, kiếm tuệ màu trắng nhẹ nhàng lướt qua lam y. Hắn bước qua màn dương quang tươi đẹp, dần dần biến mất sau bóng cây già cỗi.

Nhất.

Mộng hôn lễ của Bạch gia.

Bạch Ngọc Đường chưa bao giờ tưởng tượng bộ dạng hắn mặc trên người hồng y là như thế nào. Hắn cẩn thận nhìn người trong gương, cát phục mạ vàng, đai lưng đỏ tươi. Đi cùng bộ hồng y hỏa diễm chói mắt, làm cho sắc mặt hắn nhìn có chút tái nhợt. Bởi vậy, đôi mày nghiêng cùng ánh mắt sâu thẳm trông càng thêm đen như mực. Hắn bỗng chán ghét nhíu mày, tựa hồ có cái gì đó nhọn hoắt ở sâu trong tim đâm một cái, tay phải theo bản năng mà run rẩy. Sau đó, hắn giơ tay, đem gương đồng rất lớn hất xuống mặt đất, phát ra tiếng vang loảng xoảng.

“Làm sao vậy ? Có chuyện gì vậy lão Ngũ ?” Mẫn Tú Tú đẩy cửa ra. Nàng luôn đứng bên ngoài, chớp mắt liền mở cửa, trên mặt là ý cười.

“Úc, không có gì đâu đại tẩu, là ta không cẩn thận đụng ngã chiếc gương.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng trả lời, diện vô biểu tình.

“Chúng ta mau ra đi, kiệu hoa tới rồi.” Mẫn Tú Tú hướng ra ngoài cửa, phụ Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thực tiêu sái đi ra. Trong khoảnh khắc đại môn vừa khép, Mẫn Tú Tú quay đầu nhìn tấm gương rơi trên mặt đất, khuôn mặt không khỏi lộ ra tia bất an.

Bạch Ngọc Đường kiên quyết không để cho người thắt hỉ hoa. Cảnh vật cùng không khí khiến vẻ đứng đắn có chút không tự nhiên. Hắn đứng cạnh đại môn Lô gia trang, nhìn tràng pháo dài rủ xuống, lại nghe bên tai giọng ai lớn tiếng: “Mỗ Mỗ đại hiệp tới chúc mừng !”, “Mỗ Mỗ trang chủ tới chúc mừng.”

“Công Tôn tiên sinh của Khai Phong phủ đến chúc mừng !”

Mí mắt Bạch Ngọc Đường khẽ khiêu, lại quay người nhìn. Công Tôn Sách trước sau như một mang thân áo xanh, toát lên vẻ nho sinh, cùng chòm râu dài, càng làm cho hắn thoạt nhìn qua có chút cốt cách thần tiên.

“Công Tôn tiên sinh !” Bạch Ngọc Đường chắp tay.

“Bạch hộ vệ, chẳng lẽ ngươi thật sự … ”

Công Tôn Sách vẫn là chưa dứt lời, một trận chiêng trống rền vang từ rất xa truyền tới, có người hô lớn: “Kiệu hoa của tân nương đã tới !” Pháo hoa lịch lịch cách cách vang lên. Cùng một trận khói thuốc súng, tiếng chiêng trống ngày càng gần. Công Tôn Sách im lặng lui sang một bên, nhìn kiệu hoa thẫm đỏ tới ngày càng gần, càng gần hơn.

Mẫn Tú Tú đứng phía sau đẩy Bạch ngọc Đường, hắn như trong mộng tỉnh lại, tiến về phía trước vài bước, đã đứng trước kiệu hoa. Sau tấm rèm che, là người muốn cùng hắn gắn bó cả đời. Hắn lại có chút si ngốc nhìn tấm sa liêm màu đỏ.

Mẫn Tú Tú cảm thấy đầu đầy mồ hôi, không biết Ngũ đệ rốt cuộc đang làm gì. Vẻ thông minh cùng hoạt bát đâu mất rồi ? Nàng chạy tới, nhỏ giọng nói Bạch Ngọc Đường: “Lão ngũ ! Mau vén rèm ! Mọi người đều chờ !”

Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu sang nơi khác, hướng về phía Công Tôn Sách đứng. Đúng vậy, chỉ có Công Tôn tiên sinh ở đây, không còn … ai khác. Quay đầu, chậm rãi xốc màn kiệu, cảm thấy một trận hoa mắt, lại nhìn. Người đoan chính ngồi bên trong, chính là tân nương hắn tự mình tuyển định. Kia miếng hồng voan có chút rung động, diễm lệ lóa mắt, y phục thêu đầy hoa cùng phượng điểu, khiến hắn có một cảm giác mê muội. Tân nương hai tay đặt trên đầu gối, mười ngón như xuân thông, mềm nhẹ tinh tế như lưu thủy, đầu ngón tay hơi ửng hồng. Hắn chần chừ một lát, nhẹ nhàng đỡ lấy bàn tay kia, có chút lạnh. Phải, có chút lạnh, hắn lại theo bản năng mà nắm chặt hơn, muốn dùng ôn nhiệt của mình sưởi ấm bàn tay ấy.

Khi hắn mang theo tân nương vào Lô gia trang, Công Tôn Sách lặng lẽ ly khai.

Một trong tứ đại hỉ sự của nhân sinh khiến con người ta mê mẩn, chính là động phòng hoa chúc.

Trên bàn là một đôi long phượng hoa chúc màu đỏ, sáp nến chảy theo hoa văn uốn quanh thân nến. Dưới chân hoa chúc là một vật kỳ quái trong suốt, thi thoảng, chúc hoa lại nhẹ tách một tiếng. Ánh sáng không ngừng lay động, hết thảy đều có chút mông lung. Hồng sắc, kim sắc như ảo ảnh ngợp trong vàng son. Nàng ngồi trên giường, đầu mang châu quan, đó là do mẫu thân tự tay đội vào, kia tơ vàng luy phượng, ngọc châu mặc hoa, bảo thạch trân quý, trang điểm tinh tế, thực xinh đẹp. Tân nương có lẽ là thời khắc xinh đẹp nhất cả đời một nữ nhân. Cúi thấp đầu, nghe tiếng hỉ chúc, tâm không khỏi bồn chồn. Hôn phu của nàng, là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường danh chấn giang hồ, là một nam tử rất tốt. Người như vậy, bộ dáng đương nhiên cũng là đồng dạng tương xứng. Hắn là nam nhân duy nhất mà nàng đã gặp có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung. Vẻ đẹp của Bạch Ngọc Đường, không phải sự âm nhu của nữ nhân, là sắc diện minh tuấn như dương quang ngày hè, nhất là mạt cười có chút bất cần, khiến người trong lòng một trận rung động.

Cảnh cửa ầm một tiếng mở ra.

Tâm tình nàng lúc này chợt trở nên mãnh liệt.

Nghe có tiếng cước bộ lảo đảo nhưng tiêu sái tiến vào. Có lẽ hắn bị người ta chuốc quá chén. Tiếng bước chân càng gần, càng gần, cho dù là cách một tầng khăn, cũng có thể ngửi thấy tửu hương mãnh liệt. Hai tay nàng vì khẩn trương mà quýnh lại. Nàng biết Bạch Ngọc Đường, vị hôn phu đứng trước mặt nàng, thực tĩnh, yên tĩnh, tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Không biết đã trầm mặc bao lâu, nàng cảm giác bàn tay mình bị nắm lấy. Cái nắm kia rất có lực, khiến người ta cảm giác an toàn. Thanh âm của hắn vang bên tai nàng có chút khàn khàn: “Tay ngươi rất lạnh, là do trời lạnh sao ?.

Mặt nàng bừng lên như phát sốt, ngượng ngùng lắc đầu.

Chợt thấy hoa mắt, tấm khăn voan hồng sắc che khuất tầm nhìn bị xốc lên. Nàng có chút khẩn trương cúi xuống. Tuy rằng đây không phải lần đầu gặp Bạch Ngọc Đường, chính là, hiện tại, đã thành thê tử người ta. Nàng đối với cái gọi là động phòng có một tâm tình chờ mong cùng bồn chồn không yên.

Ánh mắt bừng bừng hỏa nhiệt của Bạch Ngọc Đường dừng trên người nàng, khiến nàng cúi đầu không thể thấp hơn nữa. Một ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt dưới cằm nàng mà khẽ nâng lên, chậm rãi hướng về phía trước, đó là khuôn mặt xinh đẹp khó ai bì kịp, ôn nhu như thủy, e ấp như hoa mới khai nhụy.

“Mặt của ngươi lại nóng.” Bạch Ngọc Đường tựa hồ đang thở dài, hơi hơi nhắm hai mắt lại, không dám nhìn đóa hoa xinh đẹp kia một cái. Đôi mi như mực khẽ run rẩy tựa như điệp rời cánh. Đem mũ phượng chói mắt lấy xuống, đặt trên bàn, sau đó thổi tắt cặp hoa chúc, làm cho phòng tân hôn rơi vào một mảnh bóng tối.

Đêm, dài như vậy, lại vô cùng ngắn ngủi.

Thời khắc ngay đến cả thể xác cũng mê muội, xương cốt như hao mòn, có cái gì đó lành lạnh rơi trên khuôn mặt nàng.

Nhị.

Lời thề chi thủy của Miêu Miêu.

Meo ~~~ một tiếng, thanh âm trầm thấp vang lên giữa khuya, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Triển Chiêu vô thức vươn tay ra, cho con mèo nhỏ với bộ lông tuyền trắng sán lại gần. Mèo con thoải mái nằm gọn trong lòng ngực Triển Chiêu, ôm ấp cùng ấm áp không đủ, nó đã quen thuộc hơi thở kia. Bàn tay thon dài khẽ mơn trớn, mèo nhỏ mỹ mãn mà phát ra từng đợt rên nhẹ. Triển Chiêu thoáng dừng, ánh mắt nhìn xa xa, không biết hướng nơi nào.

“Chiêu ca, đã trễ như vậy, còn chưa ngủ ?” Một tiếng cười nhẹ, từ phía sau truyền đến. Bóng trăng cùng bóng dáng cô tịch của Triển Chiêu hòa như hòa làm một.

Triển Chiêu bị một đôi tay mảnh khảnh vòng sau gáy. Thân thể có chút giật mình, đứng lên, nhảy ra ngoài. Tựa như một con diều đứt dây rơi xuống mặt đất, con mèo bị dọa cho sợ hãi cũng vọt ra. Triển Chiêu lẳng lặng nhìn nữ tử đối diện, khóe miệng cong cong, mang theo chút tức giận, nhưng thần thái lại vô cùng ngây thờ, “Làm gì a ? Ta cũng sẽ không ăn huynh !”

Triển Chiêu nhẹ nhàng phất ống tay áo, phủi bụi đất,  “Đã trễ thế này còn bướng bình, mau trở lại phòng ngủ đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh.” Ánh mắt tựa như né trắng không chịu liếc nàng một cái.

Đinh Nguyệt Hoa có chút chua xót nhìn ánh trăng chiếu rọi trên người Triển Chiêu. Hắn mang theo vẻ im lặng cam chịu khiến người ta thêm đau lòng. Tâm tình vốn thích trêu cợt lại trầm xuống ảm đạm, nàng tiến về trước, chút giận giữ đã hóa thành nhu thủy, lại hơi ngẩng đầu: “Huynh có biết hôm nay là ngày gì không ?”

“Không biết.” Triển Chiêu trả lời rành mạch, trước sau chỉ có vẻ tĩnh lặng bao trùm.

“Chẳng lẽ quan hệ của chúng ta hiện tại, không đủ để huynh kể cho muội nghe mọi chuyện sao ?” Đinh Nguyệt Hoa ôn nhu giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt Triển Chiêu. “Huynh thực gầy !” Hai gò má nhợt nhạt khiến người ta đau lòng, lại thanh tú tuấn dật làm người ta mê mẩn, chìm trong ánh trăng có chút cảm giác mát lạnh. Triển Chiêu theo bản năng khẽ nghiêng đầu. Đinh Nguyệt Hoa hơi run rẩy, “Chiêu ca, huynh rốt cuộc làm sao vậy ?”

Triển Chiêu khẽ cười, “Không có gì, chính là hơi mệt mỏi, ngày mai có công vụ phải xa nhà, có lẽ nửa năm tới không thể quay lại. Ta không ở đây, phải nghe lời, không được trêu cợt người khác, cũng không được phép bướng bỉnh, biết chưa ?” Hắn giơ tay lên, mang theo nụ cười chiều chuộng, vén sợi tóc bay loạn của Đinh Nguyệt Hoa. Sau đó xoay người về phòng. Kiếm tuệ trên trường kiếm như tuyết nhẹ nhàng đung đưa, mềm nhẹ như ánh trăng rơi trên vạt áo.

Đinh Nguyệt Hoa nhìn nhân ảnh Triển Chiêu xa dần, vẻ mặt có chút si mê cùng buồn bã. Nàng thật sự không hiểu được, nam tử này trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Hắn không thể ôn nhu thân cận, làm cho tâm nàng luôn đau. Có lẽ, nàng chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn ánh trăng buông đan vào nhân ảnh cô độc kia, vĩnh viễn không thể gần hắn.

Một viên đá cuội ném trúng vai trái Đinh Nguyệt Hoa, giọng trầm thấp vang lên mang theo ý tứ trêu chọc, “Còn chưa nhìn đủ sao, moị người đã nghỉ cả rồi, còn muốn si mê theo người ta đến tận cửa sao ?” Đinh Nguyệt Hoa không quay người lại, nghiến răng nghiến lợi hô lớn: “Đinh Triệu Huệ ! Huynh chết với ta !”

Trăng tròn thanh minh, sáng ngời như tuyết, một người thảnh thơi đứng trên nóc nhà, nhẹ nhàng nở nụ cười, nhảy xuống, vững vàng đứng trước mặt Đinh Nguyệt Hoa, “A yêu, đối người ta ôn nhu như vậy, đối ca ca mình lại không có chút tôn trọng a. ”

Đinh Nguyệt Hoa đỏ mặt, xì một tiếng khinh miệt, “Huynh nhìn lại mình xem, bộ dáng giống người làm ca ca sao ?! Đêm khuya không ngủ lại đến nghe lén người ta nói chuyện !”

Đinh Triệu Huệ cười khẽ, thời điểm hắn rộ lên thật đặc biệt, ánh mắt một chút cũng không nheo lại, nhưng lộ một tia hàn ý, “Vốn muốn nhìn một hồi đưa tiễn, ai ngờ ~~~” Hắn kéo dài thanh âm, nhìn sắc mặt muội muội trở nên tối tăm, đôi mắt đỏ hồng, biến chuyển không ngừng. Đinh Triệu Huệ thở dài: “Nguyệt Hoa, việc gì phải làm khổ mình !”

Đinh Nguyệt Hoa quật cường ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Ta thích, ta thích hắn! Huynh dựa vào cái gì nói ta, chính huynh còn không phải cũng như vậy !”

Huynh muội hai người cứ đứng đó, hung hăng trừng trừng nhìn đối phương. Nhưng trong mắt, đồng dạng là thống khổ ngập tràn.

Đinh Nguyệt Hoa chậm rãi đem trường kiếm bên thắt lưng rút ra, trường kiếm dưới ánh trăng không ngừng phát ra quang huy, đâm vào da thịt có chút đau, Đinh Nguyệt Hoa lại là si ngốc mơn trớn kiếm phong, một giọt máu chậm rãi chảy ta. Đinh Triệu Huệ khẽ cau mày, khuyên giải cùng an ủi thế nào cũng là nói không thành lời, trong lòng có chút chua xót mà nghiêng đầu đi, nhìn trên vỏ kiếm hai chữ – Cự Khuyết !

Lãnh nguyệt sống vì hương.

Hoa sao kham nổi thâm tình.

Triển Chiêu mở cửa sổ, nhìn cặp huynh muội kia đứng dưới ánh trăng, bên môi lộ ra một tia cười khổ. Hắn nhẹ nhàng vỗ về bội kiếm bên người. Kiếm tuệ bạch sắc rủ trên tay, mềm mại mà có chút nặng nề. Sau đó, hắn phi thân ra ngoài, một mình đi ngay trong đêm.

Nhân sinh nói rằng thời gian có thể xoa dịu hết thảy, chẳng biết khi trở về, có thể đối mặt với thứ tình tự này hay không ?

Tam.

Vô ngữ đối tịch dương.

Ba ngày sau, Bạch Ngọc Đường mang theo thê tử về Đông Kinh.

Hắn hệt như mọi phu tử trên thế gian này, đối với thê tử của mình là cẩn thận cùng ôn nhu chăm sóc, chính là, nàng lại luôn cảm thấy xa cách. Ban đêm hắn một mình đứng dưới ánh trắng, nhân ảnh tuyệt mỹ kia vì sao thoạt nhìn lại thấy cô đơn tịch mịch ?

Bạch Ngọc Đường cầm tay nàng: “Nghĩ gì vậy ? Sao lại tương tư đến xuất thần ?” Tay hắn luôn thật ấm áp.

“Không có gì, là lần đầu tiên đến kinh thành, thiếp có chút sợ hãi.”

“Sợ cái gì, có ta ở đây rồi.” Hắn kéo tay nàng, đi vào đại môn trang nghiêm. Nàng quay đầu lại nhìn hai con sư tử đá ngồi bễ nghễ trước cửa, trong lòng có chút sợ hãi, lại gắt gao quay về nắm tay Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cho nàng một nụ cười an ủi.

Mọi người trong Khai Phong phủ rất nhanh liền nhận thức, bọn họ đối với nàng đêu khách khí, cũng thực tôn trọng. Vì nàng là thê tử của Bạch hộ vệ, cũng bởi nàng là một thê tử rất mỹ lệ cùng ôn nhu. Nàng cũng biết bọn họ là Bao đại nhân, là Công Tôn tiên sinh, cùng bốn huynh đệ Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ. Có cả một nữ hài tử thật đáng yêu gọi Đinh Nguyệt Hoa, nàng kêu Bạch Ngọc Đường là Ngũ ca. Chính là không biết vì sao, Bạch Ngọc Đường đối với mọi người đều không có gì sai biệt, duy chỉ Đinh Nguyệt hoa có chút thản nhiên.

“Quan nhân, ngươi không thích Đinh cô nương sao ?” Nàng hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đứng dựa cửa sổ nhìn gian phòng trống trơn phía đối diện, từ lúc bọn họ đến, đã không thấy có ai đi vào. Hắn nghe được lời thê tử, cũng không có quay đầu, chính là thản nhiên trả lời: “Nàng là hôn thê của Triển hộ vệ, nói cho cùng, ta cùng nàng gần gũi quá, ngươi sẽ không ghen tuông đi ?”

Nàng ngượng ngùng nở nụ cười, lại hỏi một câu kỳ quái: “Quan nhân, phòng bên kia có người ở sao ?”

Bạch Ngọc Đường quay đầu, “Không rõ.”

Nàng tò mò nhìn, kỳ quái, phòng bên kia tuy không có ai ra vào, chính là cửa sổ luôn mở ra, vì cái gì ?

Bạch Ngọc Đường mỗi ngày là bề bộn nhiều việc, vậy nên mỗi khi hắn trở về, trời đều đã khuya. Nàng từ từ quen cuộc sống như thế, đối với nữ tử thanh xuân dường như có chút bình đạm phai nhạt, nhưng một người như nàng mà nói, thế là đã trọn vẹn. Nàng có thói quen nương ánh nến để thêu thùa, cũng là đợi Bạch Ngọc Đường trở về.

Cuộc sống an tĩnh như vậy vẫn tiếp tục đến khi sắc màu của lá tan biến. Bắc phong khởi, mãi cho tới khi đem toàn bộ là cây biến chuyển từ lục sang hồng, lại từ hồng sang hoàng sắc thổi tung, không cam lòng lại dùng sức lay động nhành cây khô hẻo, thổi trúng cửa sổ, gợi lên vài tiếng vang.

Khi đó, nàng đã nghĩ ngày qua ngày cứ như vậy, cho tới hết đời.

Chình là, vĩnh viễn có thể trường tồn bao lâu ?

Nàng bị một trận thanh phong làm bừng tỉnh.

Lúc tỉnh lại, đêm đã sâu, nàng có thói quen sờ soang xung quanh. Không có ai, có lẽ tối nay Bạch Ngọc Đường có công vụ, chưa trở về được. Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mở to hai mắt, nhìn bầu không yên tĩnh tịch mịch, nhẹ nhàng đi tới phía trước cửa sổ, nhìn sang phía đối diện. Gian phòng bên cạnh, cư nhiên phát ra một chút ánh sáng mông lung – ánh nến.

Người đã trở về rồi ?.

Nàng hơi nheo mắt, nhìn luồng sáng mỏng manh trong đêm đông nhẹ nhàng theo gió  lay động, tưởng chừng có thể tắt bất cứ lúc nào, nhưng vẫn là kiên trì le lói. Bên ấy, là người như thế nào ? Nàng tò mò nghĩ, lại nhìn ánh nến leo lét.

Sáng sớm hôm sau, nghi vấn trong lòng nàng được giải đáp.

Người phòng đối diện thức dậy rất sớm, sớm đến nỗi khiến người ta không khỏi băn khoăn, hắn một đêm đều là không ngủ đi ?. Thế nhưng khuôn mặt tuấn mỹ không chút mỏi mệt khiến nàng giật mình. Từ trước tới giờ, nàng luôn nghĩ rằng Bạch Ngọc Đường vô cùng tuấn mỹ, không có nam nhân nào có thể so sánh được. Vậy mà nam tử trước mắt, làm nàng nhận ra ý nghĩ trước đây của mình buồn cười nhường nào.

Nếu nói Bạch Ngọc Đường tựa dương quang ngày hè, thì người này chính là ánh trăng đêm thu. Bạch Ngọc Đường là nhiệt tình, hắn là ôn nhu. Có lẽ đôi môi kia cũng chỉ là mỉm cười vân đạm phong khinh. Kia hồng y trên người đường hoàng cũng mỹ lệ, khiến nàng kìm lòng không đặng nhớ lại đêm tân hôn ngày đó. Bạch Ngọc Đường cũng là một thân hồng y, nhưng thật lạ, sắc màu ấy trên người Bạch Ngọc Đường lại làm nàng sợ hãi.

Hắn đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt ấy, khiến người ta chua xót. Đó là bể thu sâu rộng không đáy, là kiên định không lay chuyển, nhất mực không muốn bất cứ ai thấu hiểu sự tình.

Hắn nhìn nàng, tự nhiên mỉm cười: “Bạch phu nhân.”

Nàng có chút kinh ngạc: “Ngươi, ngươi biết ta ?.”

Ánh mắt chợt dao động, bên môi họa lên một nét cười, chậm rãi, tựa hồ có cái gì trong tim đang lớn dần: “Tại hạ Triển Chiêu.”

Triển Chiêu ?

Nàng từng nghe Bạch Ngọc Đường nhắc đến cái tên này. Nhưng Bạch Ngọc Đường đối với người này cũng không quen thuộc. Thế nhưng khi nói tới, ngữ khí của hắn tựa như không được bình thường.

“Triển đại nhân.”

Triển đại nhân ?

Triển đại nhân ?

Triển Chiêu gật đầu, ánh mắt khẽ lướt qua, nhìn Bạch Ngọc Đường không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau nàng, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc: “Bạch hộ vệ.”

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường tái nhợt. Hắn đôi khi chính là như vậy, có lúc tinh lực tràn đầy đến mức khó lý giải, khi lại diện sắc bất hảo vì thiếu ngủ.

“Triển hộ vệ đã trở lại. Hết thảy đều thuận lợi ?”

“Đa tạ Bạch hộ vệ quan tâm.” Triển Chiêu ngừng một chút, chạm vào trường kiến bên hông.

Nàng mới chú ý tới, trường kiếm bên thắt lưng Triển Chiêu là thuần trắng. Hắn nhìn cả người đều là nhẹ nhàng mà giản đơn, thế nhưng thanh kiếm lại cầu kỳ mà tinh xảo, xuyết minh châu, đeo bảo ngọc, hoa mỹ như vậy cũng không mất đi vẻ tươi đẹp. Chỉ là một con người như thế, cư nhiên lại dùng một thanh kiếm quá mức tinh mỹ. Bất quá nhìn lại, cũng chẳng có gì bất đồng.

Khi Triển Chiêu lướt qua hai người, thân thể Bạch Ngọc Đường cứng ngắc lại có chút run rẩy.

Nàng quay đầu, phát hiện khuôn mặt Bạch Ngọc Đường tái nhợt như tử thủy.

Loại vẻ mặt này, Bạch Ngọc Đường rất ít khi bày ra.

Đình viện vì mùa đông giá lạnh mà có chút sơ mịch, nhành cây khô héo cũng lười lay động trong gió. Triển Chiêu mặc hồng quan, đứng lặng trong gió rét, cũng bị nhiễm một mạt cô tịch. Tựa hồ ngay cả cặp mắt kia cũng không còn sáng như trước.

Nàng vươn tay hướng Bạch Ngọc Đường: “Quan nhân, ngươi tối qua thế nào lại không trở về ?”

Bạch Ngọc Đường cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài, vươn tay vỗ về mái tóc đen nhánh: “Thực xin lỗi.” Hắn ôn nhu gạt mái tóc. Có lẽ cũng đã chạm vào vạt áo của Triển Chiêu.

Ngày hôm ấy, Bạch Ngọc Đường phá lệ trở về rất sớm.

Có lẽ bởi đêm đông luôn rất nhanh kéo đến.

Khai Phong tuy rất lớn, cũng lại là rất nhỏ. Nàng tựa bên người Bạch Ngọc Đường, vẫn là nhìn qua khung cửa bất biến. Ánh trăng lạnh lùng quải niệm, rọi trên nóc nhà, lạnh lẽo. Dải sáng trong suốt, xuyên qua tầng mây dày. Kia mây bị ánh trăng chiếu qua sáng trong, không rõ hình dạng.

Cửa sổ đối diện cũng mở, nhưng chẳng có ai.

Người đang tọa trên nóc nhà, Triển Chiêu hơi ngẩng đầu, khiến cho ánh trăng chảy trên khuôn mặt. Diện mạo tuấn mỹ nhìn qua có chút mông lung không thật. Ánh trăng mơn trớn bờ mi dày, cùng sống mũi cao thẳng tắp, lại tràn đến làn môi thủy nhuận phiếm hồng. Đinh Nguyệt Hoa ngồi bên cạnh, như si ngốc nhìn Triển Chiêu. Tay nàng cầm một vò sứ thanh hoa, hương rượu đậm đà trong gió truyền tới.

Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm nói: “Nữ nhi hồng.”

Nàng ngẩng đầu lên: “Quan nhân, người muốn uống rượu ?”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng lắc đầu.

Triển Chiêu càng uống, ánh mắt lại càng sáng ngời. Ánh mắt ngày thường sâu thẳm trong trẻo, nay lại ẩn ẩn ngọn lửa đang hừng hực cháy.

“Chiêu ca, không nên uống nữa.”

Triển Chiêu quay mặt, nhẹ nhàng cười nói: “Không có việc gì, muội chẳng nhẽ không phát hiện, tửu lượng của ta tiến bộ lên rất nhiều ? Nói cho muội biết, ta còn chưa có uống quá ba vò.”

Trước kia, hắn chỉ cần uống hơn ba chén, mặt đã ửng hồng.

Đinh Nguyệt Hoa trong lòng chua xót, ánh mắt khô rát, như có cái gì che mất tầm nhìn.

Triển Chiêu cầm rượu trong tay nàng, một hơi uống cạn. Chất rượu cay nồng từ yết hầu chảy xuống, chảy xuống, là tư vị bỏng rát. Hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn trăng tròn, cao cao ngẩng đầu, tựa như một hài tử đang hoang mang cùng cực.

Tứ.

Hỏi thế gian, tình ái là chi.

Ngày ngày nối tiếp qua đi, có lẽ Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu sẽ chẳng bao giờ cùng xuất hiện, tới tận bây giờ vẫn không.

Nhưng nàng luôn có một loại cảm giác là lạ, có lẽ gọi là trực giác của nữ nhân. Đúng vậy, trực giác, nếu yêu một người, ta sẽ biết được loại cảm giác này thực sự tồn tại, là cảm giác của nữ nhân với nam nhân, của thê tử với phu tử.

Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu, Triển Chiêu đối với Bạch Ngọc Đường, theo như lời mọi người nói, kể ra, chưa từng cùng nhìn đối phương, kia biểu tình có chút lãnh đạm cùng cứng ngắc, đều thường xuyên lặp lại.

Ngày thực ngắn, tựa hồ sẽ rất nhanh qua đi. Nàng mỗi đêm đều nghe Bạch Ngọc Đường trằn trọc bên người.

Vì cái gì hôn sự của Triển Chiêu cùng Đinh cô nương chậm chạp không có chuẩn bị. Đinh Nguyệt Hoa là một cô nương tốt, Triển Chiêu không vội, kỳ quái chính là Đinh Nguyệt Hoa cũng không gấp.

Nàng nhìn Đinh Nguyệt Hoa vì Triển Chiêu may quần áo, bàn tay chỉ cầm đao kiếm đã quen lại bị buộc phải xâu chỉ luồn kim, thực tốn khí lực, mỗi lần bắt tay vào làm lại là bị kim đâm đến chảy máu, không khỏi tự giễu: “Thoạt nhìn ta còn không biết nó là gì. Bạch phu nhân, Bạch đại ca có thể lấy được người như ngươi, thật sự là hảo phúc khí. Tương lai nếu có ai cưới ta, hẳn chắc thảm rồi. Chính là gia sự một chút cũng không biết, lại vụng về lóng ngóng.”

Nàng ôn nhu mỉm cười, trong lòng lại ngạc nhiên: “Ai nói ngươi vụng về, ta thật hâm mộ ngươi, nữ trung hào kiệt, tương lai có thể cùng Triển đại nhân giúp ích cho Khai Phong phủ, không giống ta, chỉ có thể còm cõi ở nhà đợi chờ.”

“Triển đại nhân ? Ha hả, ai bảo ta là gả cho hắn ?” Đinh Nguyệt Hoa cười có chút chua xót.

“Ngươi, không phải sao ~~~?” Nàng chần chừ, nhìn Đinh Nguyệt Hoa. Đinh Nguyệt Hoa đang cúi đầu nhìn kim thêu trong tay, ánh nến mông lung, không rõ biểu tình.

“Ta a, ta cùng Triển đại ca là huynh muội kết nghĩa. Bất quá ta xem, hắn cả đời này là muốn toàn tâm toàn ý vì Khai Phong phủ, có thú thê tử hay không, trong lòng hắn đều là như nhau mà thôi.”

Nàng có chút ngạc nhiên nhìn Đinh Nguyệt Hoa.

Tâm sự nữ nhân, luôn làm người khó đoán.

Bạch Ngọc Đường mang theo hàn khí đi tới, làm nàng không khỏi rùng mình.

“Đã trở về.” Trên mặt hắn nụ cười chẳng còn, cảm giác không bình thường.

Bạch Ngọc Đường đứng ở nơi đó, xa cách nhìn mình.

“Quan nhân, người làm sao vậy ?” Nàng đứng lên, vội kéo tay Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường như bị cái gì thiêu đốt, lại né tránh đi, ánh mắt hắn nhìn nàng mang theo biểu tình kỳ quái. Thương xót có, thống khổ có, nan giải có, lại tựa như hiện hữu một tia hạnh phúc.

Lòng của nàng trầm xuống một chút.

“Bạch đại ca, ngươi đã trở về rồi ?”

Bạch Ngọc Đường thoáng giật mình, mới phát hiện sự tồn tại của Đinh Nguyệt Hoa. Hắn nhìn Đinh Nguyệt Hoa, khẽ khiêu mi. Biểu tình này, Đinh Nguyệt Hoa rất quen thuộc. Từ trước tới giờ, đối với những gì hắn phản cảm cùng khinh miệt, chính là trưng ra biểu tình này.

Không biết vì sao, Đinh Nguyệt Hoa có chút lo sợ không yên.

Sóng mắt Bạch Ngọc Đường khẽ lưu chuyển, dừng trên người nàng. Hắn vươn tay, lại chỉ để lửng lơ trong không trung, sau đó mở miệng, thanh âm thực kiên định: “Ta nghĩ muốn nói cho ngươi biết, ta phải đi.”

“Đi ? Ngươi lại có công vụ sao? Phải đi bao lâu ? Bao giờ trở về ?” Hàng loạt câu hỏi dồn dập như tiếng pháo nổ.

Bao lâu ?

Bạch Ngọc Đường bình tĩnh nhìn nàng, khẽ cười. Nụ cười này lại có cả chua xót, không rõ vì sao nàng cảm thấy trong đó có một tia mong đợi.

“Bao lâu, vĩnh viễn, ngươi không cần đợi ta nữa.” Bạch Ngọc Đường hướng về đại môn, lại quay đầu. “Thực xin lỗi.”

“Vì cái gì ?”

“Vì hắn.”

Hắn như một trận gió, mang theo một cỗ nhiệt huyết câm lặng, chính là loại nhiệt tình của cánh điệp trong biển lửa.

Đinh Nguyệt Hoa run rẩy, lại mạnh mẽ hướng về phía bóng đêm, nơi Bạch Ngọc Đường rời đi mà nói: “Bạch Ngọc Đường ! Triển đại ca hắn xảy ra chuyện gì.”

Trả lời Đinh Nguyệt Hoa, chính là đêm đem cùng hàn phong gào thét.

Nàng nhẹ nhàng tựa cửa, không còn chút khí lực. Vì hắn, cái kia, chính là Triển Chiêu ?.

Nàng nhìn bóng đêm đến si ngốc, trong lòng có chút trầm mặc. Dường như có tiếng nói lặp đi lặp lại trong lòng nàng: Hắn rốt cuộc có yêu ta, dù chỉ một chút hay không ?

Có yêu ta, dù chỉ một chút ?

Nước mắt tí tách trên mặt, lành lạnh. Chợt nhớ tới, đêm động phòng hoa chúc, thứ lạnh lẽo rơi trên mặt nàng. Giờ rốt cuộc cũng hiểu được, đó, chính là tư vị của nước mắt.

Thiên sơn vạn thủy, mộng nhiễu hồn quanh.

Người ấy, tới nơi nào ?

Một tiếng đàn xa xôi theo ngàn dặm quay về trên sóng nước.

Nước biển xanh thẳm nhẹ nhàng tràn lên chân Bạch Ngọc Đường, hắn đứng dậy, nắm chuôi cầm mà thả vào trong nước, kia chiếc huyền cầm đẹp đẽ cổ xưa, thản nhiên phiêu đi trong làn thanh thủy. Hắn ôn nhu nhìn lại Triển Chiêu đang dựa bên mình. Đúng vậy, là Triển Chiêu của hắn, ngủ như vậy, lặng lẽ, không bao giờ … rời đi được nữa. Hắn ôm lấy Triển Chiêu, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hôn lên trán. Khuôn mặt ấy lạnh băng, lại cho Bạch Ngọc Đường ấm áp vô hạn.

Bọn họ đi tới đại hải, nghe sóng biển bên tai mềm nhẹ, kia vì một đoạn cảm tình lưu luyến nhưng chẳng được thế sự chịu dung. Mèo con, chúng ta rốt cuộc đã có thể ở cùng một chỗ, ở nơi ấy, chẳng gì có thể xâm hại, chẳng màng luân lý, coi thường đồn đãi thế gian, cái gì thánh chỉ vua ban, chúng ta hết thảy không để tâm tới. Mèo con, ở nơi này, ngươi thuộc về ta, ta là của ngươi, chúng ta sẽ không bao giờ … biệt ly nữa.

Còn đoạn tình duyên nào có thể hoàn mỹ hơn ?

Kia một bạch ảnh cùng mạt hồng vô thanh vô tức dần tiêu thất trong đại hải thủy lưu.

Biển rộng vẫn là an tĩnh, lay động cuộn sóng, tựa hồ không đành lòng đánh thức mộng đẹp.

Chung tình phạ đáo tương tư lộ,

Phán trường đê,

Thảo tẫn hồng tâm.

Động sầu ngâm,

Bích lạc hoàng tuyền

Lưỡng xử thùy tầm. (2)

 

Chung tình lại sợ tương tư,

 Mong mỏi đợi chờ dài con nước,

 Cỏ cây sớm tận.

 Sầu lo ngâm,

 Cùng trời cuối đất,

 Ai tìm nơi đâu.

 

 – Hoàn –

(1): Bài thơ “Sương thiên hiểu giác, vãn tình phong hiết” của Phạm Đại Thành.

 

晚晴风歇,一夜春威折。

脉脉花疏天淡,云来去,数枝雪。

胜绝,愁亦绝。

此情谁共说。

惟有两行低雁,知人倚、画楼月。

 

 

Sương thiên hiểu giác.

 Vãn tình phong hiết,

 Nhất dạ xuân uy chiết.

 Mạch mạch hoa sơ thiên đạm,

 Vân lai khứ,

 Sổ chi tuyết.

 Thắng tuyệt,

 Sầu diệc tuyệt.

 Thử tình thùy cộng thuyết.

 Duy hữu lưỡng hành đê nhạn,

 Tri nhân ỷ, họa lâu nguyệt.

 

Dịch nghĩa (vẫn là trình độ yếu kém, mong mọi người thông cảm =v=)

 

 

Mù sương dần tan.

 Trời quang gió lặng,

 Một đêm hàn xuân rét mướt.

 Mai hoa ẩn tình nhưng chẳng nói,

 Vân lai khứ,

 Nhành mai tựa tuyết.

 Tuyệt cảnh,

 Cũng tuyệt sầu.

 Đôi câu ai cùng nói,

 Duy chỉ hồng nhạn,

 Biết người ỷ lâu tưởng cố nhân.

 

 Diễn xuôi:

 

Xuân hàn lạnh thấu xương, hàn khí đã dần tiêu vãn. Khi chạng vạng trời quang mưa tạnh. Mấy cành hàn mai trong gió, mây bay trên trời đến rồi lại đi. Bạch mai như tuyết. Cảnh trí thật tuyệt mỹ, sầu lo cũng vô biên. Cảnh đẹp như vậy, ta lại vô cùng tịch mịch cô đơn, nghĩ muốn bộc bạch phiền muộn trong lòng. Chỉ có hai cánh hồng nhạn lững lờ, biết ta cô tịch nơi cao lầu tưởng nhớ cố nhân.

 

(2): Mình đã đi tìm, nhưng thông tin về bài này rất lung tung, nếu ai có biết thì phiền bổ sung để mình hoàn thiện bản edit. Bài “Phán trường đê, thảo tẫn hồng tâm.”

 

钟情怕到相思路

盼长堤

草尽红心

动愁吟

碧落黄泉

两处谁寻

 

 

Chung tình phạ đáo tương tư lộ,

 Phán trường đê,

 Thảo tẫn hồng tâm.

 Động sầu ngâm,

 Bích lạc hoàng tuyền

 Lưỡng xử thùy tầm.

 

 Dịch nghĩa:

 

 

 Chung tình lại sợ tương tư,

 Mong mỏi đợi chờ dài con nước,

 Cỏ cây sớm tận.

 Sầu lo ngâm,

 Cùng trời cuối đất,

 Ai tìm nơi đâu.

 

 

 

 


28 responses to “[Thử Miêu] Mạch Mạch Hoa Vô Ngữ

Bình luận về bài viết này

Nhà ươm

Đôi chuyện tình trai

Đao Minh Tán Hoa

Tất cả vì đam mê

Tranquility Station

The pain lets you know you're still alive

Gogego-五夏五-nắng hạ mang cậu tới, gió đông mang cậu đi

Động khỉ ngày đêm cháy quần ở hạ hầu sơn

An Phong

Ưu lai tư quân bất cảm vong

Một biển nước ốc

NHÀ TÔI CÓ CẢ HOANG VÀ NHẤT MỤC LIÊN HAHAHAHA

- Touken Ranbu Hanamaru -

"Chào mừng đến với đại bản doanh của muôn hoa."

露普のファン

And if you're ever less than certain / I will be your Iron Curtain / I will be your Berlin Wall / And I will never fall